Tháng 6, năm 1993, Hứa
Húc Thăng vào lúc 33 tuổi đã đạt được của Amway giải thưởng vinh dự
nhất: “Hoàng quan đại sứ”. Câu chuyện về thành công của ông đã minh
chứng cho chân lý “có công ắt có quả”. Ông đã viết cho sự nghiệp mang
tên gọi Amway một dấu in hoàn mỹ.
Chúng ta không cần đuổi thao kỷ lục của người khác
Lời hứa hùng hồn ấy, đối với hơn 3000 người tham dự giống như một tiếng sấm đáng sợ. Mọi người đã suy nghĩ tính toán rằng, trong một năm mà từ EDC lên “Hoàng quan đại sứ” còn cần lao tâm khổ tứ đến nhường nào. Đối với danh hiệu “Hoàng quan đại sứ”, mọi người đã nghe quen tai từ lâu, nghe trong hội trường, nghe qua bạn bè, xem trong sách Amway… Nhưng chỉ đến lúc này, khi tiếng “Hoàng quan đại sứ” được xướng lên từ miệng Hứa Húc Thăng, không phải là lúc ông đang diễn thuyết kế hoạch thị trường, mà là lúc ông muốn đẩy cao danh hiệu lên thành một Hoàng quan đại sứ bằng xương bằng thịt.
Mọi người vì điều đó mà cảm thấy vui mừng, phấn khích, chỉ muốn thông qua tiếng vỗ tay để nói với mình rằng, bên cạnh chúng ta sắp xuất hiện một “Hoàng quan đại sứ”. Giờ đây người đó đang đứng trên bục diễn thuyết, ngay trước mắt họ, chỉ cách họ một khoảng cách cực nhỏ.
Lời hứa hùng hồn ấy, đối với hơn 3000 người tham dự giống như một tiếng sấm đáng sợ. Mọi người đã suy nghĩ tính toán rằng, trong một năm mà từ EDC lên “Hoàng quan đại sứ” còn cần lao tâm khổ tứ đến nhường nào. Đối với danh hiệu “Hoàng quan đại sứ”, mọi người đã nghe quen tai từ lâu, nghe trong hội trường, nghe qua bạn bè, xem trong sách Amway… Nhưng chỉ đến lúc này, khi tiếng “Hoàng quan đại sứ” được xướng lên từ miệng Hứa Húc Thăng, không phải là lúc ông đang diễn thuyết kế hoạch thị trường, mà là lúc ông muốn đẩy cao danh hiệu lên thành một Hoàng quan đại sứ bằng xương bằng thịt.
Mọi người vì điều đó mà cảm thấy vui mừng, phấn khích, chỉ muốn thông qua tiếng vỗ tay để nói với mình rằng, bên cạnh chúng ta sắp xuất hiện một “Hoàng quan đại sứ”. Giờ đây người đó đang đứng trên bục diễn thuyết, ngay trước mắt họ, chỉ cách họ một khoảng cách cực nhỏ.
Sau buổi lễ, Từ Hạ Quốc tìm đến Hứa Húc Thăng. Ông lo lắng nếu Hứa Húc Thăng không thực hiện được mục tiêu thì sau này sẽ phải chịu một sức ép rất lớn, vì Hứa Húc Thăng là người rất trọng chữ tín.
Ông muốn giúp Hứa Húc Thăng có con đường lui:
“Tôi đã gặp rất nhiều người làm Amway nhưng khâm phục nhất sự dũng cảm của anh, và lần này chỉ cần sự dũng cảm đó cũng đáng dành được sự tán dương của mọi người! Kể cả chưa dành được danh hiệu “Hoàng quan đại sứ” đi chăng nữa thì cũng có được danh hiệu “kim cương đôi!”
Nhưng khi nói ra lời hứa đó, Hứa Húc Thăng đã không cho mình còn đường rút lui nữa, ông dứt khoát nói với Từ Hạ Quốc: “Tôi nhất định sẽ thực hiện được!”
Giống như một vị mãnh tướng thống lĩnh ba quân, Hứa Húc Thăng lập ra một kế hoạch chi tiết không thể trì hoãn cho bản thân mình trong “chiến dịch” sắp tới.
“Sau khi tôi tuyên bố việc này, tôi nghĩ ra một cách còn tuyệt tình hơn. Mời tất cả đồng nghiệp trong Amway giúp đỡ, bởi vì tôi sợ sau khi tuyên bố, khó mà không tìm lí do để né tránh, nên tôi nhờ đến sự giúp đỡ của hơn 3000 đồng nghiệp hãy giúp tôi nói với mọi người, Hứa Húc Thăng sẽ trở thành “Hoàng quan đại sứ” trong năm tới này!”
Các đồng nghiệp trong Amway rất giỏi trong việc tuyên truyền thông tin. Ngay hôm sau khi Hứa Húc Thăng vừa đến công ty, giám đốc lập tức hỏi: “Nghe nói năm nay anh sẽ trở thành “Hoàng quan đại sứ”. Nhanh thật nhỉ!”. Mới chỉ có một ngày, tin tức này đã từ Cao Hùng truyền xuống Đài Bắc. Từ hôm đó ai gặp Hứa Húc Thăng cũng đến chúc mừng: “Chúc mừng anh sắp trở thành “Hoàng quan đại sứ rồi!”.
Có những lãnh đạo còn cừ khôi hơn, dùng các phương pháp tuyệt vời hơn. Họ đi cùng các đồng nghiệp thuộc nhánh của mình đến gặp Hứa Húc Thăng, sau đó nói với tất cả mọi người, lãnh đạo của chúng ta là người giữ lời hữa, lời nói đáng giá ngàn vàng. Anh biết không, năm nay ông ấy sắp thành “Hoàng quan đại sứ” rồi đấy.
Có lúc Hứa Húc Thăng đã có cảm giác rằng, ồ, mình đã thực sự là “Hoàng quan đại sứ” rồi đấy, vì từ giây phút ông tuyên bố ấy, ai gặp ông cũng gọi ông là “Hoàng quan đại sứ”.
Nhưng khi về đến nhà, cảm giác đó lại hoàn toàn khác, bạn sẽ nhìn thấy sự trưởng thành của chính bạn, người đã từng lãng quên Amway trong quãng thời gian 5 năm như Hứa Húc Thăng, trong phút chốc phải làm một cuộc điều chỉnh lớn tất cả mọi tư tưởng, bước đi, thậm chí là tác phong, phương thức sinh hoạt. Nhưng từ trong tâm tưởng của ông, thực sự có cảm giác như muối bỏ biển. Có lúc, cả một buổi đêm ông luôn nghĩ, công việc ngày mai nên làm thế nào? Điều đó đã tạo thành áp lực tâm lý không nhỏ.
Năm đó cũng là đại hội năm Amway ở Đài Loan, khách mời danh dự là “Hoàng Quan đại sứ” đầu tiên của Hồng Kông – vợ chồng Ngô Thái Vân và Phó Nam Sinh.
Trong đại hội năm, khi xem đoạn phim về con đường làm Amway của Ngô Thái Vân, Hứa Húc Thăng đã cực kỳ phấn khích vì con đường phấn đấu trong Amway của vị nữ anh hùng này.
Đối mặt với màn hình lớn chiếu đoạn phim, Hứa Húc Thăng nắm chặt bàn tay của Tạ Thục Phần lúc đó đang ngồi bên cạnh ông: “Năm sau, chúng ta cũng sẽ là “Hoàng quan đại sứ!”.”. Tạ Thục Phần ngập ngừng trong giây lát, nói với chồng: “Từ EDC đến “Hoàng quan đại sứ” thường thì người ta phải mất mấy năm”. Hứa Húc Thăng đáp: “Kỷ lục là do con người tạo ra, chúng ta không cần phải đi theo kỷ lục của người khác!”.
Sau khi đại hội năm kết thúc, Hứa Húc Thăng đi Hồng Kông. Tại Hồng Kông, Ngô Thái Vân hỏi Hứa Húc Thăng: “Ông có muốn xem phòng làm việc của tôi không?”. Hứa Húc Thăng vui mừng khôn xiết: “Tốt quá, tốt quá, phòng làm việc của “Hoàng quan đại sứ” ai mà chẳng muốn được tận mắt chứng kiến”.
Vừa bước vào cửa phòng làm việc của Ngô Thái Vân, lọt ngay vào tầm mắt là tấm bằng “Hoàng Quan đại sứ” treo trên tường. Bên cạnh tấm bằng là dòng chữ nhắc nhở mình do Ngô Thái Vân tự tay viết: “Đã đến lúc rồi”.Nhìn thấy 4 chữ này, Hứa Húc Thăng ngạc nhiên, đây không phải là 4 chữ mà mình muốn viết sao? Đúng rồi, sao mình lại do dự chần chừ như vậy? Một EDC, một vị lãnh đạo mẫu cho các đồng nghiệp làm sao có thể nói suông? Bởi vậy, Hứa Húc Thăng không còn đường lui, chỉ còn cách bước tiếp về phía trước. Chờ đợi, kéo dài trì trệ chỉ tăng thêm áp lực, cách tốt nhất là lập tức hành động.
Sau khi về nhà, Hứa Húc Thăng tìm ra một bức tranh tên gọi là Dallas trong những tài liệu mà ông đã cất giữ, người này là một vị “Hoàng quan đại sứ” của Mỹ. Trên bức hình là quá trình ông trưởng thành. Hứa Húc Thăng chọn Dallas là mẫu hình cho riêng mình, vì ông thấy chiều cao của Dallas cũng tương đương với mình. Hứa Húc Thăng nghĩ đến Dallas chỉ chưa cao đến 1m65 mà cũng có thể làm đến “Hoàng quan đại sứ”, vậy tại sao mình không thể? Cho nên Hứa Húc Thăng dán bức hình này ở bức tường đối diện với bục ngồi trong nhà vệ sinh. Sau đó, ông tự tưởng tượng, bức hình đó chính là mình. Mỗi lần vào ngồi WC, thì sẽ nhìn thấy Hứa Húc Thăng là một vị “Hoàng quan đại sứ”, và tưởng tượng dường như mình đang nhận được sự cổ vũ hoan nghênh và chúc mừng của hàng vạn người trong đại hội biểu dương của Amway. Thậm chí có lúc ông còn có cảm giác, chỗ mình đang ngồi không phải là bệ ngồi trong WC, mà là chỗ ngồi của một “Hoàng quan đại sứ”.
“Lời hứa của tôi giúp đỡ tôi rất nhiều. Một mặt, tất cả mọi người đều biết tôi có một mục tiêu như vậy, họ rất hứng khởi, nghĩ rằng lãnh đạo của mình “về hưu” lâu như vậy” (Hứa Húc Thăng từng lãng quên Amway trong 5 năm), giờ lại xuất hiện giúp đỡ họ. Vì kế hoạch của tôi là phải thật tích cực giúp đỡ họ. Thêm vào đó, mọi người đều coi mục tiêu cảu tôi là chuyện của chính họ, khi làm rồi thì rất chuyên tâm và say mê. Từ đó khiến tôi cảm nhận rằng, thành tựu nhỏ dựa vào chính mình, thành tựu lớn dựa vào tập thể. Sức mạnh tập thể là vô hạn!”
Bởi vậy, tất cả những lãnh đạo DD, Ngọc Trai, bao gồm cả Kim cương và những người bạn mới của tập thể đều rất chu đáo, nhiệt tình lập ra kế hoạch và phương án rất rõ rang để vươn tới “Hoàng quan đại sứ”.
5 năm nay, Hứa Húc Thăng luôn thấy vinh dự, tự hào vì danh hiệu Kim cương, khiến ý chí phấn đấu của ông bị sa sút. Đến hôm nay, Hứa Húc Thăng quyết định rèn luyện lại bản thân, ông hiểu rằng cơ hội không thể rơi vào đầu những kẻ ngồi chờ đợi, mà cơ hội thuộc về những người dũng cảm vì ước mơ và thử thách. Ông nhất định phải thúc ép mình, không như vậy sẽ không thể có danh hiệu “Hoàng quan đại sứ”, ông cần phải nằm gai nếm mật!
Thế là trong kế hoạch vốn có của mình, ông thêm mấy nội dung mới: Rời ngôi nhà đang ở, đến một nơi khác để phấn đấu lại, hai vợ chồng bàn bạc, Tạ Thục Phần sẽ ở lại chăm sóc gia đình và mẹ, đồng thời tiếp tục khai thác thị trường Amway của Đài Loan. Nhưng như vậy 2 đứa trẻ nhỏ sẽ tính sao? Vốn dĩ, khi người cha vắng nhà, trẻ nhỏ đều do mẹ chăm sóc nuôi dưỡng. Nhưng vấn đề là, nếu Tạ Thục Phần chăm sóc lũ trẻ, thì câu nói “khai thác thị trường Amway” của bà sẽ trở thành một câu nói suông.
Đến lúc cần thiết phải vung cao ngọn rìu, dỡ bỏ toàn bộ những bậc thang khiến mình không còn đường lùi, phải chặt hết những lối đi để mình không bị lui bước, Hứa Húc Thăng mang theo con gái lớn Lệ Nhân đi gặp chị cả của ông. Con gái nhỏ Xảo Nhân do còn quá nhỏ đành để ở lại bên mẹ.
“Chị, trong một năm tới này, em có một việc rất quan trọng muốn làm, nên muốn nhờ chị giúp trông nom chăm sóc cho bé Lệ Nhân!”.
Chị cả thật sự kinh ngạc: “Chị thấy em sau khi kết hôn sống rất nhàn nhã, giờ sao lại phải vậy, em muốn làm gì vậy?”.
“Năm nay em phải là “Hoàng quan đại sứ” của Amway, không thể để con làm ảnh hưởng đến kế hoạch của em!”
Chị cả cũng hi vọng em trai mình tiến xa hơn nữa trong sự nghiệp Amway, bà cảm thấy trách nhiệm không thể thay thế, rất thẳng thắn nói: “Để nó lại đây, chị sẽ giúp em một năm”.
Tất cả các kế hoạch cứ như vô số những bậc thềm xếp lên nhau, kể cả có dài dằng đẵng, có gian khổ nhưng khi ngẩng đầu nhìn, con đường dẫn đến đỉnh cao sự nghiệp “Hoàng quan đại sứ” vẫn rất rõ rang, nó giống như ánh sang ban mai mang tới nụ cười sang lạn nhất trong cuộc đời.
Một người nội tâm như Hứa Húc Thăng có ý chí cao và tầm nhìn sắc bén, trong thâm tâm ông rất rõ một điều, tất cả động lực của con người, có rất nhiều lúc đều do những lời hứa dung cảm mà tạo nên, vì lời hứa sẽ kích thích các tiềm năng tiềm ẩn trong mỗi con người, khiến con người ấy tiến đến mục tiêu, đạt đến đỉnh cao cuả thành công.
Theo lời của Tạ Thục Phần: “diễn kịch có thể diễn lại theo tập, nhưng cuộc đời con người thì không thể tập lại được. Amway có thể khiến cả đời của bạn có cơ hội thành công, bất luận trong tay bạn đang là một quân bài tốt hay là quân bài xấu.”
Sự ra đời của “Hoàng quan đại sứ”
Hành động và tinh thần làm việc quên mình của Hứa Húc Thăng làm cho tất cả các thành viên của Amway đều không thể quên được.
Vì mục đích thực hiện lý tưởng, vì trách nhiệm trên vai, càng vì trọn vẹn cho cuộc sống hiện tại, ông đã từ biệt mẹ già, vợ dại, con thơ để bay đến Indonesia làm việc.
Tại Indonesia, ông có chị ruột sống cùng chồng ở đó. Amway để lại cho họ một ấn tượng rất tốt đẹp. Bởi vì trong đại hội biểu dương EDC của Hứa Húc Thăng, đặc biệt là thông qua điện thoại đường dài, đã mời vợ chồng họ đại diện cho nhà họ Hứa thay mặt đại hội biểu dương em mình.
Ngày ấy, họ bay từ Indonesia trên khoang hạng nhất của máy bay đến Cao Hùng. Khi gặp mặt, lãnh đạo đã được biết đây là lần đầu tiên Hứa Húc Thăng mời người nhà cùng đến nên đặc biệt nhiệt tình. Từ vệc đưa đón tại sân bay, tiếp đãi, cùng với sắp xếp mọi việc, bao gồm việc sau đại hội giảng giải, thậm chí là ăn đêm, toàn bộ những việc này lãnh đạo đều làm rất chu đáo. Bởi vậy, vợ chồng họ đều có ấn tượng rất tốt đẹp, đặc biệt là đoàn thể Amway, ấm áp và thân tình như một đại gia tộc.
Vì thế, thị trường Indonesia được Hứa Húc Thăng coi như là trạm đỗ đầu tiên của mục tiêu sắp tới, và ông đã đến ở cùng với vợ chồng anh chị ông.
Chị của Hứa Húc Thăng – Hứa Tiêu Dật, là người hoạt bát, nhạy bén. Sau khi kết hôn, chị cùng chồng sang Indonesia định cư. Chồng của chị, anh Trương Văn Vinh, là một nhà xí nghiệp tài ba. Từ nhỏ Hứa Húc Thăng đã được chị mình rất mực thương yêu, nay thấy em vì sự nghiệp của Amway mà đến với mình, chị hết sức vui mừng, vì thế, bà đã chọn cho em một căn phòng rất dễ chịu trong ngôi nhà của mình.
Hứa Húc Thăng cảm thấy ở căn phòng đó không ổn lắm nên đã xin chị cho chuyển sang một căn phòng khác không tốt bằng.
Chị gái rất ngạc nhiên liền hỏi em: “tại sao lại chọn cho mình căn phòng mà ngày xưa dành cho công nhân ở?”
Hứa Húc Thăng đã trả lời rất thẳng thắn: “Em đến để làm việc cho Amway chứ không phải là đến hưởng thụ chị ạ”.
Đó là một căn phòng hướng đông, thiết kế rất đơn giản nhưng tràn ngập ánh sang vì phòng không có rèm cửa. Ngủ trong căn phòng ấy, bất kể là đêm hay rạng sang Hứa Húc Thăng mới đi ngủ, bất kể ông có muốn ngủ nướng bao nhiêu đi chăng nữa, thì những tia nắng mặt trờiừi hciêuvô tình luôn ghé thăm lúc 7h sang. Ánh mặt trời chiếu vào như thúc giục Hứa Húc Thăng tỉnh dậy. Đồng thời, ông đã hẹn lãnh đạo của Amway, trong ngoài đều thúc đẩy khiến cho ông bắt buộc phải dậy lúc 8h sang, giống như giờ đi làm vậy.
Lúc ấy, cách ngày thị trường Amway khởi nghiệp khoảng 2, 3 ngày, người dân ở đó đã sớm nghe đến EDC Hứa Húc Thăng sắp đến đấy. Nghĩ đến sự nghiệp phía trước của Amway tại Indonesia, nghĩ đến bắt đầu khởi nghiệp đã có người lãnh đạo tài ba như thế dẫn dắt, mọi người ai ai cũng vui mừng khôn xiết. Buổi huấn luyện được chờ đón từ lâu cuối cùng cũng đã đến.
Rất tự nhiên, Hứa Húc Thăng đi cùng với cả vợ chồng anh chị mình, nhưng khi đến cửa, anh rể lại không muốn vào lắm, nguyên nhân rất đơn giản, vf anh rể của Hứa Húc Thăng là một vị doanh nghiệp truyền thống với rất nhiều thành tích, từ trước đến nay luôn ra vào tại những nơi sang trọng.
Hứa Húc Thăng đoán là anh rể mình có vẻ không thích đi vào nơi không cùng đẳng cấp với mình nên đã cố gắng thuyết phục anh rể vào trong, nhưng khi vào anh rể vẫn không ngồi xuống mà chỉ đứng trong một góc phòng, đợi đến khi kết thúc buổi họp, Hứa Húc Thăng nói với anh rể: “Nếu như anh không thích nơi này thì anh nên thành lập một hội trường trung tâm”.
Anh rể đồng ý với đề nghị của Hứa Húc Thăng, sau vài ngày, anh liền cho xây dựng một hội trường trung tâm 2 tầng với diện tích hơn 700m2, mọi thứ đều thiết kế rất hiện đại và đẹp đẽ. Điều này rất khác so với những người hợp tác của Amway, thường là khi bắt đầu làm, phải tạo lập được một quy mô nhất định thì mới thiết lập một hội trường trung tâm, nhưng anh rể của Hứa Húc Thăng đã xây hội trường trung tâm ngay khi khởi bước nên khiến Hứa Húc Thăng cảm giác rằng người đầu tư càng nhiều thì hành động của họ càng mạnh. Quả nhiên mục tiêu của anh rể là 6 tháng lên “kim cương”.
Hội trường được thiết kế đầy đủ như đã định, anh rể đều rất có hứng thú với mọi thứ của Amway, chỉ có một điều khiến Hứa Húc Thăng tiếc rằng, những doanh nhân hoặc ông chủ đến hội trường nghe Amway , hầu như đều lái xe Cadillac, Benz,…và mặc âu phục. Người bình thường đến tìm hiểu Amway, nhìn thấy những chiếc xe hơi đắt tiền xếp hàng dài ngoài cổng, trong lòng đều không khỏi có chút lo ngại, Amway có lẽ là của những người giàu có làm nên cũng nên.
Dựa vào những điều kiện thuận lợi như thien thời, địa lợi, nhân hòa cộng thêm kinh nghiệp phong phú của Hứa Húc Thăng về Amway, anh rể tháng đầu tiên từ 0 đến “Minh Châu”, đồng thời có 4 người lãnh đạo đạt đến 21%. Trong tháng thứ 2, 6 tổ trực thuộc vượt qua 21%, đến tháng thứ 7 thuận lợi đạt đến Kim cương, tiến độ của Amway trong năm thứ nhất phù hợp với tiêu chuẩn EDC, phá kỉ lục thế giới trong sự nghiệp nhanh nhất của Amway trên Kim cương là EDC.
Hứa Húc Thăng không thể quên được lần đầu tiên anh rể làm Amway bán được một bình xịt miệng, vui mừng đến nỗi cả đêm gọi điện thoại cho Hứa Húc Thăng nói chuyện “mua bán” nói hết những 40 phút đồng hồ.
Một ông chủ chỉ dựa vào một số việc kinh doanh là có liền mười vạn thậm chí là trăm vạn, bán được ột bình xịt miệng của Amway lại có cảm giác thành công đến mức gọi điện thoại đường dài thì chỉ có thể giải thích rằng, anh rể cảm thấy không chỉ sự nghiệp của mình kinh doanh rất tốt mà sự nghiệp Amway cũng rất thuận lợi.
Hứa Húc Thăng nói: “Anh rể tôi trong năm thứ 2 đã trở thành kim cương đôi, vì sao anh rể lại làm việc cho Amway, là bởi vì anh ấy tìm được cảm giác thành công, cảm thấy vinh dự, anh ấy cũng hy vọng có thể đứng trước mọi người nhận được từ họ lòng tôn trọng và khẳng định bản thân.”
Vâng, ông chủ kinh doanh truyền thống, anh có thể ra lệnh cho nhân viên làm cái này làm cái kia, nhưng trong Amway, anh nhất định phải luôn luôn cổ vũ đồng nghiệp, cùng họ làm việc, giao cho họ một công việc, tạo cho họ có cơ hội thu nhập thêm từ công việc do chính họ tạo ra, hơn nữa điều kiện cho họ đạt tới thành công, như thế, họ sẽ rất cảm kích anh, “tạo cho người ta cơ hội, cũng chính là tạo cho mình cơ hội”. Hứa Húc Thăng luôn tâm niệm rằng: “Chỉ cần muốn làm việc, nỗ lực làm việc, và tiếp tục làm việc”. Tại Indonesia, ông dần dần đã thiết lập được một hệ thống mạng lưới vững chắc và ổn định.
Để hướng tới thành công, bạn nhất định phải nỗ lực, và có một cái giá phải trả. Lúc ấy, tôi muốn hiệu quả nhanh, nhưng trong quá trình này, cũng cần phải tổng kết, kiểm tra xem bản thân mình còn những chỗ nào thiếu xót? Kế hoạch năm, kế hoạch tháng hoặc thậm chí là kế hoạch hàng ngày của bạn phải làm bao nhiêu công việc? Cùng với bao nhiêu người giảng giải chế độ? Làm bao nhiêu lần thí nghiệm quảng cáo sản phẩm? Mỗi tuần có bao nhiêu lần hội nghị? Những cái này đều phải nói rõ rang. Thành công không phải là nhất thời mà làm nên được, thành công là do tích góp được từ những “giọt” chảy hàng ngày của cuộc sống.
Tại Indonesia làm việc từng ấy ngày như vậy, trong đầu óc của Hứa Húc Thăng thường xuất hiện 4 chứ ông nhìn thấy trong phòng làm việc của Ngô Thái Vân: “Đã đến lúc rồi”. Hứa Húc Thăng luôn ghi nhớ 4 chữ này trong lòng, khắc nó trên hành động, và ghi khắc nó trên mỗi phần của kế hoạch.
Đối với thành công của ông, ông đã liệt kê ra 6 bước:
Đặt mục tiêu: khiến cho mình nhìn thấy rõ sứ mệnh của mình
Viết kế hoạch: phát huy hiệu quả của mục tiêu
Lập tức hành động: khiến cho mình tăng thêm tự tin
Kiểm tra lại chính mình: nhắc nhở mình kịp thời điều chỉnh bước đi.
Hứa Húc Thăng luôn có một tư tưởng có khả năng, người ta thấy rằng, đây là một mục tiêu không có giới hạn, nhưng trong lòng Hứa Húc Thăng, ông luôn nhìn thấy rằng mình luôn trànđầy tự tin, luôn tiến tới, ông cảm thấy vui cho mình, sung sướng cho chính mình.
Đặt mục tiêu: khiến cho mình nhìn thấy rõ sứ mệnh của mình
Viết kế hoạch: phát huy hiệu quả của mục tiêu
Lập tức hành động: khiến cho mình tăng thêm tự tin
Kiểm tra lại chính mình: nhắc nhở mình kịp thời điều chỉnh bước đi.
Hứa Húc Thăng luôn có một tư tưởng có khả năng, người ta thấy rằng, đây là một mục tiêu không có giới hạn, nhưng trong lòng Hứa Húc Thăng, ông luôn nhìn thấy rằng mình luôn trànđầy tự tin, luôn tiến tới, ông cảm thấy vui cho mình, sung sướng cho chính mình.
Giống như Oliver Wendell Holmes nói: Cuộc đời con người, cải điều cần nhất không phải là vị trí nơi chúng ta đứng, mà là phương hướng hoạt động của chúng ta.
Vâng, vào lúc nào, tại thời điểm nào và dùng phương pháp nào để bắt đầu cuộc sống của chúng ta, đây là điều không thể chọn lựa được, nhưng bạn có thể chọn vào lúc nào, tại đâu, để bạn có thể chuẩn bị bắt đầu làm việc, nếu như một việc gì đó khiến bạn hết sức mong muốn hoàn thành nó, và chấp nhận việc phải trả giá, thì không có việc gì là bạn không thể thực hiện được cả.
Cùng với Hứa Húc Thăng hướng tới đỉnh “Hoàng quan đại sứ” là Tạ Thục Phần, trong những ngày khi mà chồng cô rời khỏi Đài Loan, cô luôn luôn phối hợp và cổ vĩ tinh thần chồng đối vưới sự nghiệp của anh. Con đường của cô thậm chí còn chứa đựng nhiều gian khổ hơn so với Hứa Húc Thăng.
Ngày đó, mẹ của cô bị bệnh tiểu đường đã rất nghiêm trọng, Tạ Thục Phần không chỉ điều hành tốt trong công việc của mình, mở mang, bồi dưỡng những bộ phận mới mở mà còn chăm sóc chu đáo cho mẹ và con cái. Thời gian ấy, mỗi khi đi ra ngoài, Tạ Thục Phần luôn xách theo một cái giỏ, trong giỏ là đứa bé con cô. Cô thường mang con đến tòa nhà đối diện, nhờ một người trông giúp, còn mình thì bận bịu để đến hội trường nghe giảng và học tập. Khi kết thúc, lại mang đứa bé về. Có lúc cô không nỡ để đứa bé như thế, đặc biệt là khi nhìn thấy con khóc đời mẹ, cô chỉ mong ở lại với con. Rất nhiều lần, Tạ Thục Phần đã lén lau những giọt nước mắt chảy xuống trên đường đến hội trường. Nhưng cô biết rằng, bây giờ hy sinh thời gian của mình cùng với con thì sau này có thể đổi lại được càng nhiều hạnh phúc hơn nữa. Đồng thời, cô tự nhủ với mình rằng, phải mở rộng tầm nhìn, ra ngoài tiếp xúc với càng nhiều người để hoàn thiện mình hơn nữa.
Ngoài Tạ Thục Phần, các lãnh đạo do “kim cương” Từ Hạ Quốc dẫn đầu đều đồng tâm hiệp lực hướng tới “Hoàng quan đại sứ”, coi đó là mục tiêu hướng tới để làm việc.
Họ phân thị trường Đài Loan thành Bắc, Trung , Nam ba miền. Chẳng hạn như nếu có mười “kim cương” thì mọi người liền chia ra ba tháng một lần sẽ có một kim cương đi thăm dò thị trường. Lần thứ nhất đi miền Bắc, lần thứ hai đi miền Trung, lần thứ ba đi miền Nam.
Ví dụ như A lần thứ nhất đi miền Bắc. Tuần đầu, trung tâm Đài Bắc A, tuần thứ hai, trung tâm Đài Bắc B, tuần thứ ba trung tâm Đào Viên, tuần thứ tư trung tâm, tuần thứ năm trung tâm Tân Trúc.
Toàn bộ hành trình hoàn thành khoảng năm tuần, ba tháng tiếp theo sẽ không còn việc gì nữa. Lần thứ hai, B đi miền Trung. Tuần đầu, trung tâm Đài Trung A, tuần thứ hai, Trung tâm Đài Trung B, tuần thứ ba, trung tâm Hậu Lí, tuần thứ tư, trung tâm Đại Giáp, tuần thứ năm, trung tâm Nam Đầu, tuần thứ sáu, trung tâm Chương Hoa. Những nơi này sau khi thăm dò xong, cũng sẽ không còn việc gì nữa.
Cứ thế đến lượt một vị Kim cương khác đến miền Nam để bắt đầu công việc huấn luyện lần thứ ba. Tuần đầu, trung tâm Cao Hùng A, tuần thứ hai, trung tâm Cao Hùng B, tuần thứ ba, trung tâm Bihf Đông, tuần thứ 4, trung tâm Đài Nam, tuần thứ 5, trung tâm Gia Nghĩa. Cứ như vậy hoàn thành công việc.
Vì vậy rất nhiều người lãnh đạo sau khi được phân công xong thì gần như cứ mỗi ba mùa hoặc một năm mỗi người chỉ cần thăm dò qua một lần là không cần phải bận tâm nữa, mặc dù số lần hỗ trợ không nhiều, nhưng mỗi trung tâm của mỗi nơi, cứ mỗi lần hội nghị đều có người lãnh đạo đến bồi dưỡng.
Toàn bộ kế hoạch xem ra có vẻ đơn giản, nhưng quan trọng nhất vẫn là mỗi người lãnh đạo đều tự nguyện phối hợp.
Hứa Húc Thăng nói: “Nếu như mỗi trung tâm, mỗi tuần đều có cùng một người đến giảng giải, thì như vậy bạn không chỉ mất nhiều công sức mà kết quả thu lại chẳng được là bao. Nếu dựa vào phương thức làm việc này, cứ mỗi ba tháng có khoảng mười mấy lần diễn giảng, không nhất thiết mỗi tuần đều giảng, nhưng đổi lại trung tâm của bạn mỗi ngày đều có người lãnh đạo đến thăm dò. Hiệu quả rất quan trọng, đây chính là tinh thần hợp tác đoàn đội đích thực.”
Thành công nhỏ thì phụ thuộc vào cá nhân con người, nhưng thành công lớn lại phụ thuộc vào tập thể.
Napoleon Hill từng nói: “tâm trí” của mỗi một người chúng ta đều là một “thể năng lượng” độc lập, nhưng tiềm thức của chúng ta lại là một thể từ, khi bạn đang hành động, thể từ của bạn sẽ phát ra, và sẽ thu hút hiền tài. Nhưng nếu sức mạnh tâm linh của một mình bạn cùng với “lực từ” của rất nhiều người khác kết hợp lại, thì có thể tạo thành “trường lực từ” to lớn không gì sánh bằng.
Thưa vâng, một xí nghiệp công thương, yếu tố dẫn đến thất bại là do thiếu tinh thần hợp tác luôn nhiều hơn so với các nguyên nhân tổng hợp khác, một vị lãnh tụ nếu như không từ tài năng lãnh đạo để hiểu rõ những nguyên tắc vận hành, anh ta sẽ không thể duy trì được Amway lâu dài. Amway, nếu thiếu sự cùng nhau khích lệ, cùng nhau hợp tác, thiếu trí tuệ và lực lượng của liên minh đoàn thể, thì không ai có thể nâng cao khả năng thành công của chính mình.
Giống như khi hồi nhỏ bạn vẽ chim nhạn, nhất định bạn sẽ vẽ hình bay của đàn chim nhạn thành chữ “V”, và một bên của chữ “V” sẽ dài hơn bên kia một chút (vì một bên của chim nhạn thường nhiều hơn). Đàn chim nhạn ấy sẽ định kỳ thay nhau lãnh đạo bởi vì con chim nhạn đầu đàn có thể giúp đàn chim nhạn hai bên tạo thành chân không cục bộ.
Các nhà khoa học trong khi thí nghiệm đã phát hiện, đàn chim nhạn sở dĩ tạo thành hình chữ “V” khi bay thì so với một con chim bay độc lập sẽ bay xa hơn rất nhiều. Con người cũng vậy, biết cách phối hợp với các thành viên khác, sẽ khiến cho bạn bay nhanh hơn, cao hơn, xa hơn.
Với tư cách lãnh đạo, Hứa Húc Thăng, ông luôn có hoài bão thành công và sự kiên trì luôn hiện hữu trong trí óc ông, đã khiến trong tiềm thức ông luôn phát ra ngọn lửa nhiệt tình đối với sự nghiệp, dung sức mạnh và trí tuệ để leo cao hơn nữa trong đỉnh cao sự nghiệp. Vào thế kỷ 18, nhà phát minh kkiêm chính trị gia Franklin đã từng nói: “Nếu một người chỉ có năng lực bình thường nhưng anh ta lại có một kế hoạch tốt thì nhất định sẽ thành công”.
Công nguyên tháng 6, năm 1993, Hứa Húc Thăng vào lúc 33 tuổi đã đạt được của Amway giải thưởng vinh dự nhất: “Hoàng quan đại sứ”. Câu chuyện về thành công của ông đã minh chứng cho chân lý “có công ắt có quả”. Ông đã viết cho sự nghiệp mang tên gọi Amway một dấu in hoàn mỹ.
Khỏe Mới Vui - FCA Hứa Húc Thăng – P17 - Hoàng Quan Đại Sứ
0 comments:
Đăng nhận xét